Có những người bạn những tưởng là bê tông cốt thép xù xì vô tri vô giác nhưng khi phải chia tay bọn nó ta lại thấy buồn buồn.
Nhớ hồi cuối năm mình học lớp 9, trường mình phải đập bỏ để xây lại, tụi mình phải học ké trường tiểu học gần đó, quá tải nên phải chia 3 ca học, thầy trò chạy sô đắm đuối luôn. Khi mình học lớp 10, dù ngày nào mình cũng đi ngang trường cũ (dĩ nhiên lúc đó đã rất khang trang chứ không cũ nữa rồi) nhưng luôn thấy nó xa lạ vô cùng. Một chiều mình về xin chú bảo vệ cho vào thăm trường, mình đi dọc các dãy lầu, lên xuống các bậc thang mà lòng thấy buồn chi lạ. Mình muốn tìm lại cái bạn tường rêu phong vàng xám ủ dột của lớp mình ngày nọ, nơi những đứa học trò nghịch ngợm vẽ bậy chi chít lên bàn, ăn vụng, chọc giận thầy cô nhưng thầy cô mỗi tối vẫn ân cần khảo những môn học bài cho tụi nó chuẩn bị thi tốt nghiệp, rồi nhiều khi tối cúp điện thầy cô phải dùng cả đèn pin, đèn cầy, đèn xe máy để dò bài cho kịp tiến độ. Nhưng mình cũng hiểu bạn ấy đã đi xa mãi về một nơi gọi là kỷ niệm, để dành chỗ lại cho bạn mới đẹp hơn, tiện nghi hơn tiếp đón các tốp học trò sau.
Bây giờ, nhà của mình cũng sắp đi về nơi kỷ niệm kia, tự nhiên mình cũng thấy chùng lòng. Hai mươi mấy năm nay nó đã gắn bó cùng gia đình mình với biết bao vui buồn. Ngôi nhà ngày xưa xây lên là cả một niềm tự hào của má, vì nó là một trong những căn nhà tường gạch đầu tiên trong ấp và được xây bởi một phụ nữ một mình nuôi 3 đứa con trong khi nhiều gia đình đủ vợ đủ chồng chưa xây được. Giờ thì nó trở thành căn nhà xuềnh xoàng, ọp ẹp, chỗ nứt, chỗ vênh nên cần phải xây lại. Nhưng có lẽ mình rồi khi về gặp nhà mới sẽ nhớ cái bạn nhà cũ này lắm. Nhiều đêm về sáng ở đây mình cứ mơ màng nghe tiếng cười nói xung quanh, cứ đinh ninh trong đầu là mình đang ở nhà, tiếng má và chị ba đang nói chuyện phiếm ở phòng ngoài, để rồi giật mình thức dậy lại thấy mình đang ở đây với chồng say ngủ bên cạnh, đó chỉ là mơ thôi, má và chị ba ở xa cả ngàn cây số lận. Có phải mình là người cổ lỗ sĩ ko nhỉ?
P/s: Lâu lâu mới lảm nhảm được mấy câu, đem vào đây cho có tụ :D
Nghe Sao LAM NHAM, vội qua nghe.
Trả lờiXóaBình một câu cho có TỤ!:D
Em vẫn nhớ ngày xưa anh Rhum hay thích nghe em lảm nhảm mừ :D
XóaSang ôm em miếng cho bớt lảm nhảm đi nhé . >:D<
Trả lờiXóaôi mình cũng đang lảm nhảm này bạn Thuỵ ơi! :))
XóaHihi, anh A Sol không quá hen :P
XóaChị Thụy chắc hông dám ôm anh đâu, sợ bị quánh :)) Củm ơn chị nhé.
:D
XóaĐược rồi! Đồng cảm! Nhưng quyết tâm là không được đập cái nhà blog này đi xây lại đâu đấy nhá! :)
Trả lờiXóaNhà blog này chừng nào thằng blogspot nó ko cho xài nữa mới đập đi thôi anh à. :D
XóaCN cũng đồng cảm.... Hơi bùi ngùi tý nhưng không sao, các bạn ấy mà về "nơi gọi là KỶ NIỆM" thì các bạn ấy lại càng đẹp lung linh í chứ em hen :D
Trả lờiXóaEm cũng hy vọng á chị. Nghe đồn có độ ăn chơi mới hả chị? ;))
Xóa