Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

LẢM NHẢM (2)

Có những người bạn những tưởng là bê tông cốt thép xù xì vô tri vô giác nhưng khi phải chia tay bọn nó ta lại thấy buồn buồn. 

Nhớ hồi cuối năm mình học lớp 9, trường mình phải đập bỏ để xây lại, tụi mình phải học ké trường tiểu học gần đó, quá tải nên phải chia 3 ca học, thầy trò chạy sô đắm đuối luôn. Khi mình học lớp 10, dù ngày nào mình cũng đi ngang trường cũ (dĩ nhiên lúc đó đã rất khang trang chứ không cũ nữa rồi) nhưng luôn thấy nó xa lạ vô cùng. Một chiều mình về xin chú bảo vệ cho vào thăm trường, mình đi dọc các dãy lầu, lên xuống các bậc thang mà lòng thấy buồn chi lạ. Mình muốn tìm lại cái bạn tường rêu phong vàng xám ủ dột của lớp mình ngày nọ, nơi những đứa học trò nghịch ngợm vẽ bậy chi chít lên bàn, ăn vụng, chọc giận thầy cô nhưng thầy cô mỗi tối vẫn ân cần khảo những môn học bài cho tụi nó chuẩn bị thi tốt nghiệp, rồi nhiều khi tối cúp điện thầy cô phải dùng cả đèn pin, đèn cầy, đèn xe máy để dò bài cho kịp tiến độ. Nhưng mình cũng hiểu bạn ấy đã đi xa mãi về một nơi gọi là kỷ niệm, để dành chỗ lại cho bạn mới đẹp hơn, tiện nghi hơn tiếp đón các tốp học trò sau. 

Bây giờ, nhà của mình cũng sắp đi về nơi kỷ niệm kia, tự nhiên mình cũng thấy chùng lòng. Hai mươi mấy năm nay nó đã gắn bó cùng gia đình mình với biết bao vui buồn. Ngôi nhà ngày xưa xây lên là cả một niềm tự hào của má, vì nó là một trong những căn nhà tường gạch đầu tiên trong ấp và được xây bởi một phụ nữ một mình nuôi 3 đứa con trong khi nhiều gia đình đủ vợ đủ chồng chưa xây được. Giờ thì nó trở thành căn nhà xuềnh xoàng, ọp ẹp, chỗ nứt, chỗ vênh nên cần phải xây lại. Nhưng có lẽ mình rồi khi về gặp nhà mới sẽ nhớ cái bạn nhà cũ này lắm. Nhiều đêm về sáng ở đây mình cứ mơ màng nghe tiếng cười nói xung quanh, cứ đinh ninh trong đầu là mình đang ở nhà, tiếng má và chị ba đang nói chuyện phiếm ở phòng ngoài, để rồi giật mình thức dậy lại thấy mình đang ở đây với chồng say ngủ bên cạnh, đó chỉ là mơ thôi, má và chị ba ở xa cả ngàn cây số lận. Có phải mình là người cổ lỗ sĩ ko nhỉ?


P/s: Lâu lâu mới lảm nhảm được mấy câu, đem vào đây cho có tụ :D

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Hoài Cảm - Tiếng hát Thanh Hoa

Hoài Cảm - Thanh Hoa
Chỉ có những nghệ sĩ đã trải đời mới thể hiện được ca khúc này một cách đằm thắm dạt dào đến thế. Tưởng đâu khi cất lên những lời ca, trái tim người hát cũng đang ngậm ngùi nhìn lại từng hồi dĩ vãng, nên cứ thấy váng vất hình bóng người xưa, tình cũ mơ hồ từ "một mùa thu xa vắng.... Nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa..."

Thanh Hoa tên thật là Nguyễn Thị Thanh, sinh năm 1950, tại Hà Nội. Cô vốn là bạn của thân mẫu tôi. Chuyện tình của cô với nhạc sĩ Phan Lạc Hoa là chủ đề được các thế hệ trước bàn tán rất nhiều. Họ quen nhau năm 1969, khi cùng học ở Nhạc viện Hà Nội. Năm đó Thanh Hoa 19 tuổi còn Phan Lạc Hoan đã khá lớn, được cơ quan cử đi học. Kẻ đàn người hát, và tình yêu bắt đầu.

Nhưng sống với nhau được gần 10 năm thì họ quyết định chia tay. Lúc đến không kết hôn, lúc đi cũng không ly hôn. Phan Lạc Hoa sau đó chán nản tự vẫn vào năm 1982. Thanh Hoa vì thế phải gánh chịu búa rìu dư luận suốt một thời gian dài. Giữa lúc cả thế giới quay lưng lại với cô thì người đàn ông thứ 2 của đời cô xuất hiện...

Câu chuyện buồn ấy là ở thế giới thực, còn ở vương quốc nghệ thuật, tiếng hát của cô với các nhạc phẩm do Phan Lạc Hoa sáng tác như "Tàu anh qua núi", "Tình yêu trên dòng sông Quan họ"... trong nhiều năm trời sau đó vẫn ngân vang khắp các nẻo đường, làm xao động biết bao trái tim, vẫn là những hấn tích vững bền của một chuyện tình đẹp.

"Hoài cảm" là một ca khúc tiền chiến buồn và lãng mạn, được viết khi Cung Tiến chỉ mới 16 tuổi. Đến bây giờ giới sành nhạc vẫn không sao hiểu được làm thế quái nào một chàng thiếu niên có thể viết ra cái giai điệu bi luyến và những ca từ cổ kính đến vậy. Đã có rất nhiều ca sĩ thể hiện bài này, phiên bản do Thanh Hoa biểu diễn là phiên bản tôi thấy có chất sống hơn cả. Mời các bạn thưởng thức     


by Dong Nguyen

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Một chuyến về Duy Xuyên

Một ngày chủ nhật đẹp trời, hai nam thanh và một nữ tú đủng đỉnh cỡi 2 con ngựa sắt cà tàng từ Đà Nẵng thẳng tiến Duy Xuyên, Quảng Nam. Đến nơi vào đúng ngõ đúng nhà nhưng chúng tôi lại ngờ ngờ chạy đi để rồi gọi điện hỏi chủ nhà chỉ đường, rõ khổ :))

Cô nhỏ - Nữ chủ nhân xinh đẹp của ngôi nhà cười như nông dân được mùa khi nhận món quà sinh nhật sớm :P



Tibon, đại công tử của quý gia trang lãnh nhiệm vụ chụp ảnh cho sự kiện trọng đại này :))



Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Một mặt trời tắt nắng



Anh xa rồi
Một mặt trời tắt nắng
Tim em hoài lạnh đắng một mùa đông.

Có một ngày mưa bão kéo về quanh
Anh tạ từ, cố lạnh lùng quay bước
Gió ngoài hiên xao xác làm vết xước
Mảnh hồn em hoang hoác rước lạnh đầy.

Cơn mơ nào vừa khất thực qua đây
Mười mấy năm em ươm tình xanh ngọn
Giờ chặt hết (dẫu kiệt cùng đau đớn)
Nhờ mơ kia mang mộng ước hóa vàng.

Biết làm gì khi nỗi nhớ đi hoang
Tìm về phương anh như chưa từng chia cắt
Khoảng lặng dài kéo lê ngàn se sắt
Phố u hoài, vòng xe cuộn chông chênh.

Em loay hoay tìm một khoảng trời yên
Sao bão lòng cứ dội về chi lắm?
Anh xa rồi
Một mặt trời tắt nắng
Tim em hoài lạnh đắng một mùa đông.

14.12.12



Bài này năm ngoái mình viết cho 1 người bạn. Thật sự mong người ấy sẽ sớm tìm lại nắng trong tim. 


Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

CÕNG


CÕNG

Cõng đời chừng mỏi ê vai

Khom lưng ta cõng hương ai đem về

Trải giường bỏ chút thuốc mê

Thắp cây nến muộn trổ nghề … mát-xa.


Đào Công Điện 




Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Ngoi lên điểm danh cái nào :))


Này em, em hãy nhận lời 

                                                   Anh làm trâu ngựa suốt đời kéo em :))

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Em thèm ăn su-shi


(Tâm tình của một chàng trai lỡ vờ hào hiệp mời một cô nàng đi ăn. Vô vàn xin lỗi cụ Nguyễn Tất Nhiên)

đưa em vào quán trưa
thức ăn kêu cũng vừa
đấy, ta phần in ít
em vừa lòng em chưa?

ta run từng ngón tay
ngó bill sao quá dài
lẽ đâu ngồi vét túi
hay là mình chia hai?
em như vờ không hay

(hỡi em người ăn vội
ôi thoáng chốc điêu tàn
hỡi ta không dám nói
hồn phách vẫn kinh hoàng!)

em thèm ăn su-shi
túi ta đau lắm khi
tiền ơi sao đủ trả?
su-shi này su-shi. 

có điện vào ánh mắt
có xung ào đánh môi
ta như người bệnh hoạn
chừng như sắp ngậm cừời.

(ngậm cười nơi cao vợi
vết thương còn vệt tươi!)

đưa em vào quán trưa
em kêu liền dăm suất
tổng tiền? ôi khiếp thật!

đưa em vào quán trưa
áo dài quấn hai vạt
em cứ ngồi đong đưa.

đưa em vào quán trưa
hỡi em ngừng chút thở
chớ ăn ào như mưa!

môi em tròn, thúng thua
ngốn bao nhiêu cũng vừa
chén tô chồng chất ngất

ta tính tiền, quá chua! 

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

TRUNG THU



中秋

中秋煙雨滿時觀
萬里悲傷不可完
世事風塵由漠漠
此生浮夢只茫茫
後人不見前人淚
今月何如古月光
昨夜殘燈空對影
心思一寸許多寒。

古野子

Trung thu

Trung thu yên vũ mãn thời quan
Vạn lý bi thương bất khả hoàn
Thế sự phong trần do mạc mạc
Thử sinh phù mộng chỉ mang mang
Hậu nhân bất kiến tiền nhân lệ
Kim nguyệt hà như cổ nguyệt quang
Tạc dạ tàn đăng không đối ảnh
Tâm tư nhất thốn hứa đa hàn.

Trung thu mà nhìn đâu cũng chỉ thấy cảnh mưa khói
Những nỗi bi thương trên đời cứ nối tiếp mãi chẳng thể ngừng
Chuyện đời như cơn gió bụi vẫn còn mù mịt
Kiếp này tựa giấc mộng ảo cứ mãi mông lung
Người đời sau nào hiểu được nước mắt của người đời trước
Trăng ngày nay đâu sáng bằng trăng ngày xưa
Đêm qua dưới ánh đèn tàn một mình ngồi với bóng
Một tấc tâm tư chan chứa biết bao sầu.

Cổ Dã Tử
SG 12-9-11

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

LẢM NHẢM

một góc Sài Gòn khi chưa ngập ^^

Tình hình là "mùa mưa lần này sình lầy hơn mùa mưa lần trước" nên hầu như ngày nào mình cũng được "thưởng thức" 1 trong 2, có khi là 2 trong 1 "đặc sản" của Sài Gòn: kẹt xe & ngập nước, có khi 1 bận, có khi 2 bận sáng chiều. Nhiều khi đang kẹt xe mà ông trời còn xả nước ào ào, đành đứng trân mà nghe hạt mưa tẩm quất bôm bốp lên áo mưa, gió tạt ướt cả váy vũng  Đôi lúc chủ quan, cứ nghĩ mới mưa 5-10 phút thì dễ gì ngập để rồi quẹo vô cung đường quen thuộc và hoảng hồn khi thấy "phố bỗng là dòng sông uốn quanh" tự lúc nào còn em ngựa sắt thì ngộp xăng mà đứng ngất xỉu trước biển nước mênh mông, biển người vô tận. Phải hì hục đạp, đề, vỗ về các kiểu trong 10 phút thì em ẻm mới hồi tỉnh và cất tiếng thở phì phò hòa với tiếng thở phào của khố chủ rồi tiếp tục hành trình. Ôi Sài Gòn, thành phố tôi yêu  Nhiều khi phải tự kỷ ám thị "cảm ơn Sài Gòn đã giúp ta rèn luyện cho ta sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn" mới đủ sức mà lê lết về tới nhà. Mô men 

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

ĐI QUA CÁNH ĐỒNG

                                                        


"Người mũ": Chủ xị blog
"Nhiếp ảnh gia": Cô Nhỏ ;))


                                                        Đi qua cánh đồng
Một sớm nắng trong
Hương non lẻn lúa
Lao xao dậy nồng.

Đi qua cánh đồng
Một trưa nắng lóa
Phân bò xú lạ
Chun mũi, bịt khăn.


Đi qua cánh đồng
Một chiều nắng lã
Thèm cơn gió cả
Nhẹ xoa gót trần.


 Nằm giữa cánh đồng
 Tay gối mênh mông
Tiếng lòng hòa nhịp
Thong dong lặng thầm.

13.10.2010